Lớp Bioinformatics học kỳ trước có một nữ sinh rất hay đến hỏi bài tôi. Em có khuôn mặt thuỳ mị, sáng sủa, rất ham học hỏi và nghe cô giảng bài say sưa. Lần nào gặp em tôi cũng thấy mặc một cái áo thun cũ, quần jean, giày Bata và đeo ba lô.
Nhìn em tôi nhớ hình ảnh của mình hồi ở Grad school. Những ngày mới tốt nghiệp đại học ở lại trường, tôi luôn cảm thấy mình không đủ kiến thức và tự tin để giảng dạy trong môi trường đại học. Tôi biết mình cần đi du học. Cũng có một vài cơ hội đi học ở Châu Âu nhưng rồi tôi cứ chần chừ mãi vì trong lòng vẫn nuôi mộng sẽ đến xứ sở của nữ thần tự do.
Năm 2004, tôi thành một trong những VEF fellow “đời đầu". Năm của tôi có nhiều người giỏi thi vào vì họ chưa biết hậu quả của vụ về nước 2 năm. Anh Kiên Phạm, CEO của VEF thời đó có một cách nhìn đặc biệt về chương trình. Anh muốn mang thật nhiều du học sinh VN sang Mỹ vì thế anh đã đề suất cắt chương trình funding từ 5 năm xuống còn 2 năm. Với mong muốn của VEF là fellows phải học ở những trường xếp hạng cao ở Mỹ và tiền trợ cấp chỉ có 2 năm, chúng tôi đã bơi hụt hơi ở Grad school nhưng chắc vì được tôi luyện trong môi trường khắc nghiệt, VEF đã tạo nên rất nhiều Founder, CEO, CTO , researcher ... nổi tiếng tầm vóc quốc tế.
PGS. Lê Thị Lý- Giảng Viên Trường Đại Học Quốc Tế |
Nhưng thực tế thì VEF chỉ hợp với mấy tên con trai mọt sách hoặc cực kỳ tài năm và tham vọng. Học bổng này không dành cho những đứa con gái mít ướt, đụng chuyện là khóc như tôi. Nhiều chị đã sáng suốt nhanh chóng theo chồng bỏ cuộc chơi, số còn lại vừa học vừa chơi nên đã lấy bằng MS về nước và cũng rất thành công. Chỉ có những cô nàng liều mạng ở lại làm PhD đến cùng. Một ngày mùa đông ở UIUC, chúng tôi ngồi tụ tập, tán dóc. Một anh vô tư nhật xét: “ đám con gái VEF học PhD giống y như phù thuỷ! Đã xấu còn học giỏi :) :) :) “ Nghe xong cả đám ngoác miệng lên cười.
Thỉnh thoảng khi nhận tiền học bổng, tôi cũng đi mua vài bộ váy on sale, nhưng lại đem cất vào tủ, lâu lâu lấy ra ngắm và nghĩ rằng khi nào tốt nghiệp, đi làm mình sẽ mặc chúng. Về nước, tôi lấy chồng và sinh 2 chàng liên tục trong 3 năm. Mấy bộ váy size 0 hay 00 mang tặng cho cô em họ.
Tôi chợt nhận ra thời son sắc của một người phụ nữ qua đi rất nhanh và không quay trở lại.
Đôi khi tôi thầm ước mình quay trở lại Grad school. Lần sau gặp em tôi sẽ hỏi: “ Váy, nước hoa, giày cao gót và son, em đã có chưa?”
Ref: PGS. Lý Lê
0 comment: